Twinkling Watermelon - Cảm ơn các cậu đã dịu dàng lớn lên và tỏa sáng lấp lánh
“Ôi tuổi nhỏ thế kia. Có chịu đối xử thế nào cũng không lay chuyển. Không sa ngã, cũng không làm nũng. Cả tinh thần và thể chất đều rất khỏe mạnh. Con người chỉ cần vậy là nhất.”
Lời của bà Yi Chan nói, giống như thể gói gọn lại hết thảy những điều tuyệt vời của 4 nhân vật chính trong Twinkling Watermelon: Chầm chậm mà kiên định bước qua mọi niềm đau để lớn lên thật dịu dàng, thật tử tế, và thật lấp lánh.
Năm 1995,
Có một Ha Yi Chan 18 tuổi luôn rạng rỡ như ánh dương và quyết tâm “tỏa sáng thật rực rỡ một lần” bằng việc lập một ban nhạc thật ngầu (cùng cái tên củ chuối ban đầu “Hội thêu dệt ký ức về mối tình đầu”). Ban đầu, cứ ngỡ Yi Chan chỉ là một cậu nhóc nhiệt huyết, đầy năng lượng, có chút trẻ con và hơi “xà lơ”, nhưng rồi từng tập phim mở ra, Yi Chan khiến mình khâm phục và thương mến vô cùng.Dù bị từ chối hay nói lời khó nghe, Yi Chan vẫn kiên trì hết sức, chân thành hết mực để hoàn thành lời hứa với “nữ thần”.
Dù không ít lần bị bảo “từ bỏ đi”, Yi Chan vẫn tự tin vỗ ngực và cất tiếng hát với nụ cười rạng rỡ trên môi,
Dù từng tổn thương vì người bố nghiện ngập, Yi Chan vẫn trở thành một người chồng hiền lành, một người bố tuyệt vời.
Dù đã tuyệt vọng đến cùng cực năm 18 tuổi, Yi Chan vẫn sống và tỏa sáng mãi đến tận 28 năm sau đó - tỏa sáng cùng cậu con trai Ha Eun Gyeol.
Năm 1995,
Có một Yun Cheong Ah 18 tuổi dịu dàng, mang theo “thanh âm trong trẻo” và đáng yêu vô cùng. Lúc xem phim, những lần mình rơi nước mắt đều là vì câu chuyện của cô bạn nhỏ này. Cảm giác như thế giới chẳng hề dịu dàng với Cheong Ah một chút nào, cho đến khi Lee Chan và Eun Gyeol xuất hiện. Ấy vậy mà cô bé ấy vẫn lớn lên thật xinh đẹp, cả ngoại hình lẫn “giọng nói” lẫn tâm hồn, hết thảy đều xinh đẹp vô cùng.Dù người mẹ rời đi từ ngày cô còn bé xíu, nhưng mỗi lần nhắc lại Cheong Ah vẫn sẽ kể về mẹ bằng những kỷ niệm ấm áp nhất: là lần đầu mẹ dạy ngôn ngữ ký hiệu, là cái tên mẹ đặt cho cô.
Dù bị bạo hành và tổn thương trong từng ấy năm, Cheong Ah vẫn dùng những nét mềm mại và màu sắc ngọt ngào nhất để vẽ: trên bức tường tối tăm ấy, và trên những trang giấy mới.
Dù đã đớn đau và nhiều lần nức nở, nhưng Cheong Ah năm 18 tuổi ấy và cả sau này nữa, vẫn tỏa sáng lấp lánh bằng nụ cười xinh đẹp tuyệt vời.
Năm 2023,
Có một Oh Eun Yu 18 tuổi cô đơn và đầy hoang mang, và cũng đầy tuyệt vọng với chính mình. Nhưng cô bạn ấy ngày bắt đầu “chuyến du lịch đặc biệt” của mình lại mang theo rất nhiều nụ cười rạng rỡ đến và gặp gỡ mọi người. Gói ghém hết mọi rối ren trong lòng, Eun Yu dường như trở thành “nữ thần nụ cười” mỗi lần gặp gỡ, có chút lém lỉnh, có chút bướng bỉnh, có chút đanh đá nhưng cũng hết sức chân thành.Dù không cam lòng trở thành chiếc cúp của mẹ và tức giận rời đi, Eun Yu vẫn nhớ hết mọi lời mẹ từng thủ thỉ, để thay mẹ hỏi ông một câu đầy tuyệt vọng “Tại sao lại bỏ con?”
Dù trong lòng vẫn chằng chịt vô số vết thương, Eun Yu vẫn sẽ mỉm cười để an ủi Yi Chan và Eun Gyeol, để các cậu ấy vững tin rằng “sẽ không sao cả đâu, mọi thứ sẽ ổn mà”.
Dù đã từng rơi-vỡ, sợ hãi và từ bỏ Cello, mình tin Eun Yu rồi sẽ tỏa sáng lấp lánh lần nữa bên tiếng đàn ấy, cùng với ánh mắt tự hào và nụ cười chân thành nhất - như điều em đã nhận lại sau chuyến du lịch năm ấy.
Năm 2023,
Có một Ha Eun Gyeol 18 tuổi hiền lành, hiểu chuyện, ngọt ngào và dịu dàng quá đỗi. Cảm giác như cậu trai này được ông trời “ưu ái” tặng ban cho trái tim dịu dàng và ấm áp nhất thế gian. Để cậu thay ông trao niềm yêu thương ngọt lành đến từng người đi qua đời: cả Yi Chan và Cheong Ah, cả anh Eun Ho lẫn cô bạn Eun Yu, cả ông chủ tiệm nhạc cụ và thành viên ban nhạc của bố năm đó.Dù từ nhỏ đến lớn gặp không ít khó khăn chẳng biết nói cùng ai, Eun Gyeol vẫn chọn trở thành một đứa con ngoan của bố mẹ, mang theo thật nhiều trách nhiệm để bảo vệ gia-đình-mà-cậu-quá-đỗi-yêu-thương.
Dù từng có khoảnh khắc vụn vỡ khi đối diện với bố, Eun Gyeol cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ cây đàn guitar vì những người thương yêu.
Dù những tháng ngày trưởng thành chẳng hề dễ dàng, Eun Gyeol vẫn mang theo một trái tim tròn trịa, để nhìn ngắm thế giới, để đối xử với tất cả mọi người, và để trở thành “viên kẹo ngọt” cho cô bạn Eun Yu đầy tổn thương.
Dù là Eun Gyeol ở năm 2023 hay Eun Gyeol ở 1995, cậu đều là một đứa con yêu thương bố mẹ hơn hết thảy mọi điều trên đời, để rồi đôi khi cậu quên mất cả chính mình nữa.
Dù đã đau lòng, sợ hãi, tội lỗi và hoang hoải không ít lần, Eun Gyeol vẫn là chàng trai 18 tuổi mà mình rất quý, rất thương và rất biết ơn. Vì cậu đã giữ lại và củng cố cho mình một niềm tin tưởng, rằng: Dù cho cuộc đời có không dịu dàng đến thế nào đi nữa, tụi mình đều có thể dịu dàng lớn lên và tỏa sáng lấp lánh.
Và Eun Gyeol à, cậu giúp cho tất cả đều có một thanh xuân lấp lánh, thì cậu cũng lấp lánh không kém chút nào cả.
Một chiếc phim mát lành và tươi xanh như quả dưa hấu đỏ ngọt giữa cái nắng chói chang của ngày hạ. Một chiếc phim dịu dàng và chân thành để mình thêm tin yêu thế giới cùng những con người tử tế trên đời. Một chiếc phim rạng rỡ sắc màu tuổi trẻ, êm ái những giai điệu trong lành - của ngôn ngữ ký hiệu và của âm nhạc.
Khánhh Hà
Twinkling Watermelon - Cảm ơn các cậu đã dịu dàng lớn lên và tỏa sáng lấp lánh
Đánh giá bởi f7deat
trên
10:21 PM
Xếp hạng:
No comments: